Posted: Tháng tư 28, 2024 by admin

Hà Nội gần đây vào mùa nắng nóng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Một cô gái được tìm thấy sau 2 năm mất tích, nằm một mình trong căn hộ cao cấp, cô đơn , lạnh lẽo đến tận những giây phút cuối của cuộc đời. Trước đó một thời gian mạng xã hội Facebook đột nhiên mất kết nối trong một vài tiếng, người người hoang mang không biết liên lạc với bạn của mình bằng cách nào hay hoang mang liệu khi mình biến mất có ai tìm mình không? 

Tôi nhớ đến một người bạn tôi quen trên mạng hồi học cấp 3, ngày ấy mới được dùng điện thoại, tôi dùng số điện thoại của mình nhắn tin vu vơ cho một số chỉ khác số tôi một chút. Và chúng tôi làm quen với nhau. Ngày ấy nhờ quen anh mà tôi chăm chỉ học, mong một ngày có thể đỗ vào trường đại học yêu thích. Ngày ấy điện thoại đen trắng, chỉ nhắn tin gọi điện chứ không biết mặt nhau và từng tin nhắn đều tính bằng tiền mặt. Tôi tích cóp từng nghìn để có tiền nạp nhắn tin với anh. Chúng tôi cứ nói chuyện như vậy đến tận khi tôi học đại học năm thứ 2 mới gặp nhau. 

Ngày đó, Hà Nội đang vào mùa lạnh của tháng 10, tôi đã trải qua một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đáng nhớ với người bạn ấy. Giữa những quán cà phê đông đúc, chúng tôi ngồi đối diện nhau, ánh mắt dịu dàng nhưng có phần ngại ngùng. Anh là người nhỏ người hơn tôi tưởng tượng, với nụ cười hiền lành và giọng nói nhẹ nhàng. Không khí ấm áp của buổi gặp mặt, dường như làm chậm lại thời gian, nhưng rồi giờ phút chia tay cũng đến nhanh chóng hơn tôi mong đợi.

Sau cuộc gặp ấy tôi không từ mà biệt, cắt đứt liên lạc hoàn toàn với anh. Anh nhắn tin gọi điện thế nào tôi cũng không nghe rồi thay số điện thoại. Tôi hiểu rằng khoảng cách của chúng tôi rất lớn để không thể lại gần, tôi không muốn anh hay bản thân mình khiến mối quan hệ của chúng tôi tiến xa hơn. Và bẳng một cách cực đoan nhất, tôi biến mất như chưa từng tồn tại. 

Câu chuyện về cô gái tìm thấy trong căn hộ tại Hà Nội làm tôi bâng khuâng nhớ đến ngày ấy. Anh sẽ tìm tôi trong bao lâu, liệu có hoang mang và lo lắng cho tôi không? Anh có giận tôi hay thất vọng về tôi không? Dường như tôi là người biến mất nhưng tôi là người không thể quên. Tôi vẫn muốn biết anh sống thế nào, anh có hạnh phúc hay không. Đã quá nhiều năm như vậy chắc anh không còn nhớ đến tôi nữa, mảnh kí ức về anh trong tôi là cái tên, là sự áy náy và hối hận. 

Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng mơ rằng mình có thể tìm được anh ấy. Gọi đến số điện thoại cũ và tiếng chuông dài vang lên.Cuối cùng, giọng nói quen thuộc ấy vang lên từ đầu dây bên kia. Anh ngạc nhiên và có chút ngập ngừng—cảm xúc dâng trào trong giọng nói của anh không khác gì cảm giác của tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, như thể chưa từng có khoảng cách nào chia cắt chúng tôi. Anh kể về cuộc sống của mình, về những thay đổi, nhưng cũng không quên hỏi về cuộc sống của tôi. 

Cuộc trò chuyện đó như một bản nhạc dịu dàng an ủi tâm trí tôi, nhắc nhở rằng, dù trong thời đại số, mối liên kết con người vẫn là thứ quan trọng nhất. Tôi nhận ra rằng, dù chúng ta có thể biến mất khỏi cuộc sống hàng ngày của nhau, nhưng ký ức và tình cảm mà chúng ta đã chia sẻ, sẽ luôn là chiếc phao cứu sinh trong những lúc cô đơn nhất, và chính những kết nối này, dù không thường xuyên, vẫn đủ để tìm thấy nhau trong bóng tối của sự quên lãng. 

Nếu có thể quay trở lại ngày ấy, tôi chắc chắn sẽ không biến mất như vậy. Và nếu cuộc đời còn một cơ duyên nhỏ bé khiến chúng tôi có thể tìm thấy nhau một lần nữa, tôi sẽ nói với anh lời xin lỗi thật chân thành!

#vietdenchet

No Comments

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *