Bức thư số 103

Posted: Tháng Ba 17, 2024 by admin

Con gái yêu quý của mẹ ! 

Lặng nhìn con nằm ngủ mà vẫn nấc mẹ đau lòng không ngăn được nước mắt rơi. Chúng mình vừa trải qua một khoảnh khắc mà cả 2 mẹ con cùng làm tổn thương nhau. Cảm ơn con đã tìm đến mẹ và cho mẹ hiểu giá trị của một chiếc ôm hoá ra to lớn đến vậy. 

Hôm nay chúng mình có một ngày đi chơi vui vẻ cùng các bạn của mẹ. Tối về con mượn iPad của mẹ để chơi game tiếng anh nhưng đến giờ đi ngủ mẹ nhắc con khá nhiều lần nhưng con không chịu tắt muốn rời khỏi chương trình. Tất nhiên là mẹ đã nói rất nhẹ nhàng với con trước, sau đó con vẫn không trả nên mẹ đã cáu và giận con. Câu chuyện thật nhỏ đúng không con, khi bình tĩnh lại mình sẽ thấy mẹ có thể chờ đợi thêm 5-10 phút để cho con độ trễ. Hoặc mình sẽ nhờ bố can thiệp. Nhưng mẹ lại giận con và con cũng giận lại mẹ đó nha. Chúng mình bắt đầu to tiếng với nhau, mẹ nói sẽ không cho con mượn nữa, con khóc. Mẹ cảm thấy ấm ức và đi vào phòng khác ngồi khóc một mình. Mẹ cứ khóc vì mẹ cảm thấy con không cần mẹ, con có tình yêu thương của cả gia đình lớn, con ngủ cùng bà, con không có mẹ cũng chẳng sao. Lúc ấy mẹ ghét bà, mẹ ước gì bà cho mẹ được sống một mình cùng con, ước gì mẹ được trọn vẹn thời gian bên con.

 Rồi mẹ thấy một bóng đen nho nhỏ đứng thập thò ngoài cánh cửa, mẹ biết con đang muốn tìm mẹ. Nhưng mẹ vẫn khóc trong phòng, mẹ thấy con từ từ mở cửa tiến lại, thấy con mẹ lại khóc nhiều hơn, nước mắt cứ rơi. Con sà vào lòng mẹ, khoảng khắc ấy đôi bàn tay nhỏ bé của con dường như ôm trọn những tổn thương mẹ giữ trong lòng, mẹ như một đứa trẻ được chính con gái của mình vỗ về và bao dung. Con khóc nấc lên thật to, mẹ chợt tỉnh ra, mẹ đang làm gì thế này, mẹ đã làm con hoảng sợ. Mẹ vòng tay ôm con thật chặt, 

Mẹ nói: “Mẹ yêu con nhiều lắm, mẹ xin lỗi, mẹ thương, mẹ thương nào em bé ơi”. Con vẫn cứ khóc nấc như muốn nói rằng “Con đã lo lắng lắm mẹ biết không!”

– “Ơ, sao bên ngoài lại có mặt trời nhỉ, đã đêm rồi cơ mà” Em bé của mẹ ngơ ngác và bảo: “mẹ nhầm à, bên ngoài làm gì có gì đâu”. Và con cười khanh khách. Mẹ cũng mỉm cười, mẹ chỉ đánh lạc hướng một em bé đang khóc nhè thôi. 

 Ôm ấp đung đưa một lúc thì con ngủ trên vai mẹ, đặt con nằm xuống rồi mẹ ngắm nhìn con, vuốt những sợi tóc vương trên má, mẹ nhận ra mẹ có thể bình tĩnh hơn vào lúc ấy, có thể có những phương án xử lý khác… Nhưng đó cũng là một trải nghiệm phải không con, mẹ nhận ra những điều mình có thể làm tốt hơn này, mẹ được nhận chiếc ôm sâu sắc từ con để đánh thức lại mẹ, con cũng học được cách nhường nhịn mẹ đấy ^^. 

Ngủ ngon, con gái yêu của mẹ !

Cảm ơn con đã là con của mẹ. Chúc con những ngày tháng làm mẹ thật hạnh phúc bên các con của con.

No Comments

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *