Gần đây mình được nghe mấy câu như là, ” có chỗ làm ngon thế mà bỏ”, ” học sư phạm mà ra làm công nghệ giỏi nhỉ”… Một khoảng tĩnh lặng mình nhớ về quãng thời gian dũng cảm từ bỏ vùng an toàn của mình. Học 4 năm sư phạm xong mình về Hải Phòng, dưới 1 chiếc ô lớn mình được vào thẳng Trần Phú, một ngôi trường mơ ước của mọi cô giáo xứ Cảng lúc ấy. Mình không yêu nghề, mọi thứ là sự an phận như mẹ mình nói, nhà mình không có điều kiện, ra trường, đi làm có biên chế và lấy chồng. 1 năm đi làm mình chỉ nhận dạy những ngày trong tuần, không nhận tiết từ chiều thứ 6 để nghỉ làm bắt xe về Nam Định cùng bố mẹ. Sau 1 năm mình được xét biên chế, đối với bố mẹ thì đó là một tin mừng vô cùng, còn đối với mình lúc ấy vô cùng hoang mang. Đứng trước cơ hội mơ ước của mọi người thì mình đã tự đặt ra câu hỏi với bản thân. Điều gì là ưu tiên nhất với mình?. Câu trả lời ngay lập tức là gia đình, là bố mẹ và anh trai.
Ngày ấy mình ở Hải Phòng, bố mẹ ở quê Nam Định, anh mình đi làm ở Hà Nội, có những hôm mẹ mình đi làm trực lại ở bệnh viện, nhà mình sẽ có 4 niêu cơm. Mình biên chế ở Hải Phòng thì anh em mình 1 năm sẽ chỉ gặp nhau vài lần. Tết năm ấy mình về nhà ăn Tết và không quay trở lại trường. Bố mẹ không cản mình, anh mình luôn ủng hộ và nói để bố mẹ hiểu quyết định của mình. Cuộc đời mỗi người sẽ chỉ sống 1 lần, mình muốn sống một cuộc sống không hối hận. Mình theo anh mình ra HN, sống cùng trong căn phòng trọ 10m và bắt đầu hành trình đi tìm tự do.
Đến giờ đã 8 năm trôi qua, học sinh của mình ngày ấy giờ đã trưởng thành, các bạn vẫn gửi lời chúc 20/11 đến mình hàng năm, có những kỉ niệm mãi không thể phai nhoà. Nhóm các chị mỗi dịp tháng 10 đều lên HN cùng mình dự sinh nhật. Mình luôn tự hào và hãnh diện khi nói về team Trần Phú và cũng không hối hận vì lựa chọn ngày ấy. Trên con đường chúng ta đi, mỗi bước chân đều là một nhân duyên.
No Comments