“Sau này em chỉ mong con lấy được người như anh” – Đó là điều mình nói với chồng rất nhiều lần. Chồng mình không phải một tổng tài giàu có, đẹp trai lai láng hay có gì đó cực kì đặc biệt. Mình thích anh chỉ vì anh với mình đều có chung một mục tiêu. Xây dựng một gia đình yên ấm, là chỗ dựa cho các con.
Chồng mình lạc quan, vui tính và tràn đầy sức sống. Với vẻ bề ngoài vui vẻ ấy mình chưa bao giờ nghĩ anh cũng trải qua quãng thời thơ ấu không hề yên bình và thiếu vắng hình ảnh người cha. Mẹ anh một mình nuôi hai chị em, bà kể từ nhỏ anh đã phải tự nấu cơm khi bà vắng nhà. Mùa nào thức ấy anh một mình ra chợ bán hàng, đi học xong về làm việc nhà rồi nấu cám nuôi heo. Anh sống trong tình yêu thương của mẹ và anh trân trọng gia đình như cách mẹ con anh cố gắng gìn giữ nó.
Khác với mình, mình được sống trong một gia đình cơ bản, bố mẹ là công chức nhà nước, việc duy nhất của mình là đi học và cố gắng học thật tốt. Bố mẹ dành cho hai anh em mình tất cả tình thương, sự quan tâm, chăm sóc. Mình yêu gia đình vì muốn xây dựng nó như mình đã từng được sống.
Xuất phát từ hai hoàn cảnh sống khác nhau nhưng khi cùng chung một mục tiêu, một đích đến, bằng những cách khác nhau chúng mình vẫn từng ngày vun đắp cho gia đình nhỏ những kỉ niệm đẹp để mỗi lần khúc mắc có thể nhìn lại và bước tiếp.
Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khóa học Writing On The Net.
No Comments