Chiều chủ nhật mình có một ca làm việc với một khách hàng mới trải qua nỗi đau mất người thân. Trong suốt thời gian nói chuyện chị luôn tỏ ra thoải mái và vui vẻ, dường như nỗi đau ấy đã lùi dần ra sau để nhường chỗ cho những dự định sắp tới. Khi mình hỏi rằng “Chị có muốn chia sẻ với em điều gì không?” Lặng yên một chút, chị nói chị nhớ mẹ.
Người ta nói rằng khi còn nhỏ mồ côi mẹ là nỗi đau lớn nhất nhưng có lẽ tuổi nào mất mẹ cũng là sự trống vắng vô bờ. Mẹ chị bệnh nặng và bà ra đi sau một khoảng thời gian chữa trị, chị giống như những người trưởng thành khác lo đám hiếu cho mẹ, tiếp khách khứa đến đưa tiễn bà lần cuối. Ai cùng an ủi chị, bà ra đi sớm đỡ khổ cho bà, chị cũng đỡ vất vả. Chị chưa từng khóc từ ngày bà mất, chị cũng tự cho rằng mình già rồi đâu có khóc như trẻ con.
“Bây giờ bé lại chị có khóc không?” – “Có, chị sẽ khóc thoả thích, nói cho tất cả mọi người rằng chị nhớ mẹ nhiều lắm”
Người lớn cũng cần được khóc
Khóc là cách chúng ta thừa nhận sự tồn tại của nỗi đau. Trong mỗi giọt nước mắt là sự chấp nhận rằng, dù chúng ta muốn hay không, nỗi đau là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Thông qua nước mắt, chúng ta không chỉ đối mặt với nỗi đau mà còn học cách chấp nhận và sống chung với nó. Sự chấp nhận này, dần dà, tạo điều kiện cho tâm hồn ta trở nên mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt và vượt qua những khó khăn khác trong tương lai.
Nước mắt còn là biểu tượng của sức mạnh phục hồi. Trong mỗi giọt nước mắt là mong muốn và khao khát được lành lại, được trở lại trạng thái bình thường sau cơn bão tâm hồn. Đó là lý do vì sao, sau khi khóc, chúng ta thường cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sẵn sàng để bước tiếp. Nước mắt như một liều thuốc, giúp làm dịu đi nỗi đau và tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta tiếp tục hành trình của mình.
Trong sự mong manh và tưởng chừng yếu đuối ấy, nước mắt thực sự mang một sức mạnh phi thường. Chúng giúp ta giải phóng, thừa nhận, chấp nhận, kết nối, và cuối cùng là phục hồi
Và rồi khi cảm xúc được giải toả qua những giọt nước mắt trong tâm trí và trái tim đau đớn ấy, có một quá trình kỳ diệu đang diễn ra. Như một cây phượng vỹ sau mùa đông giá lạnh, dù bị tổn thương sâu sắc, cũng tìm thấy sức mạnh để đâm chồi, nở hoa. Ký ức, tình yêu, và niềm tin trở thành những phương tiện mà qua đó, chúng ta tái xây dựng bản thân, biến nỗi đau không còn là gánh nặng mà thành lực đẩy cho sự trưởng thành và hiểu biết.
Dù nỗi đau của sự mất mát là một phần không thể tách rời của cuộc sống, nó cũng mở ra một cánh cửa cho chúng ta để tìm thấy chính mình trong sự vắng mặt của người khác. Đây không phải là một quá trình để quên đi những gì đã mất mà là để vinh danh và tôn trọng cuộc sống và tình yêu mà người đã khuất từng dành cho ta.
Chúng ta, dù đau đớn, luôn có khả năng tìm thấy ánh sáng trong bóng tối, sức mạnh trong yếu đuối, và tình yêu trong sự mất mát. Đó là bản chất của con người – luôn biết cách yêu thương, hy vọng, và tiếp tục sống, ngay cả khi trái tim ta đầy vết thương.
#vietdenchet
No Comments