Mỗi sáng thức dậy, tôi đều đối mặt với cùng một bức tranh: một cuộc sống đều đặn, ổn định, không sóng gió. Tôi sống bình thường, công việc ổn định, cuộc sống tình cảm không quá phức tạp. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt một cách hoàn hảo để tôi không bao giờ phải đối mặt với bất kỳ rủi ro nào. Nhưng đó là khi mâu thuẫn nội tâm bắt đầu – giữa việc được bảo vệ trong vòng an toàn và mong muốn bứt phá.
Trong lòng tôi luôn ẩn chứa một niềm khát khao mãnh liệt muốn khám phá thế giới, muốn thách thức bản thân trước những điều mới mẻ, không biết trước. Nhưng mỗi khi khao khát ấy trỗi dậy, nó lại nhanh chóng bị dập tắt bởi tiếng nói của lý trí: “Sao phải rủi ro khi cuộc sống hiện tại đã quá đủ đầy?”
Tôi tự hỏi, liệu sự an toàn ấy có thực sự là điều tôi mong muốn? Hay chỉ là lớp vỏ bọc tôi tự xây dựng để tránh đối mặt với thất bại và sự không chắc chắn? Bên trong con người tôi là một trái tim đầy ước vọng, muốn được sống hết mình, muốn được cảm nhận từng hơi thở của cuộc sống với tất cả niềm vui và nỗi buồn, thành công và thất bại.
Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, bứt phá không đồng nghĩa với việc vứt bỏ mọi thứ đã xây dựng. Thay vào đó, nó có thể nghĩa là tìm ra cách để mở rộng vùng an toàn của mình, dám nghĩ lớn hơn, dám thử nghiệm nhiều hơn trong khuôn khổ đã cho. Bứt phá có thể nghĩa là bắt đầu một sở thích mới, thay đổi cách tiếp cận trong công việc, hay thậm chí là học một kỹ năng mới không liên quan gì đến công việc hiện tại.
Tôi bắt đầu nhìn nhận lại cuộc sống của mình, không phải để phủ nhận mọi thứ tôi đã đạt được, mà để xem xét lại chúng trong một bức tranh lớn hơn. Tôi tự hỏi, “Tôi muốn gì từ cuộc sống này?” và “Tôi có thể làm gì để cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn?”.
Có lẽ, sự bứt phá thực sự không phải lúc nào cũng cần phải đặt bạn vào tình thế nguy hiểm hay không chắc chắn. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là việc mở rộng tầm nhìn và dám chấp nhận những thách thức mới, ngay cả khi chúng xuất hiện trong một môi trường quen thuộc.
Và tôi quyết định, từng chút một, tôi sẽ làm một việc nhỏ ngoài khu vực an toàn của mình – dù chỉ là nói lên ý kiến của mình trong một cuộc họp, thử một môn thể thao mới, hoặc chỉ đơn giản là đọc một quyển sách không theo sở thích thông thường. Bởi vì, tôi nhận ra rằng, sự bứt phá không nhất thiết phải là một hành động lớn lao; đôi khi, nó chỉ là những bước nhỏ, nhưng đủ để làm cho trái tim bạn đập mạnh hơn một chút, và cuộc sống trở nên phong phú hơn mỗi ngày.
“Bài viết nằm trong thử thách viết đến chết 30 tuần”
No Comments