Khi chọn viết đề tài này tôi nghĩ đến mình cách đây vài năm, khi ấy tôi trải qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc sống.Người ta thường nói qua 23 tuổi tự nhiên cuộc đời không còn màu hồng, những khó khăn và biến cố sẽ liên tiếp xảy đến, là khoảng thời gian con người đứng trước thay đổi của chính con người mình. Đứng vững và đi tiếp hoặc đứng đó và chấp nhận.
Tuổi trẻ, tình yêu là thứ tồn tại duy nhất có ý nghĩa dìu dắt bạn hạnh phúc hay đau khổ, các cô gái ở tuổi tôi hồi đó cũng vậy, chưa có những khái niệm như là ” gia đình là điều quan trọng nhất hay dù thế nào thì cũng phải kiếm thật nhiều tiền và bla bla..” Đối với chúng tôi, có một tình yêu đẹp, có một người yêu quan tâm yêu thương và bên nhau những năm tháng sinh viên xa nhà mới là hạnh phúc nhất. Tôi cũng không ngoại lệ, dù trông xấu xấu nhưng lại có một anh người yêu rất đẹp trai và tử tế, đến giờ khi là người yêu cũ của nhau tôi vẫn luộn giữ hình ảnh đẹp nhất về anh, người con trai cùng tôi đi qua năm tháng tuổi trẻ hết mình ấy. Một vài người bạn rất thân thiết biết câu chuyện của chúng tôi, biết những năm tháng về sau của tôi cho đến bây giờ, có gợi ý tôi kể lại câu chuyện của mình dưới hình thức một tiểu thuyết ngắn, lúc ấy tôi nghĩ thật buồn cười, nhưng giờ có thể tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Một trong những nỗi sợ sâu thẳm trong tôi hình như là do tôi chưa bao giờ bỏ qua hay tha thứ cho những người đã găm nỗi đau trong tôi.
Trải qua gần 10 năm ấy thì tôi có một trải nghiệm khá thú vị về tiến trình của nỗi đau. Nó diễn ra theo 4 bước: Tiếp nhận, đau đớn dằn vặt khóc lóc, lặng lẽ bình thản và rồi tôi thích cảm giác tê tái khi tự nói những điều bất lợi cho mình. Thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời, càng sâu cay càng thấy kích thích. Nó chạy dọc sống lưng, len lỏi vào các đầu ngón tay, giật lên chiếc răng sâu vỡ miếng hàn… Khi phát hiện ra nó tôi cảm thấy thật tuyệt vời vì đến được đó rồi thì nỗi đau của tôi cũng qua đi. Và sau đó, sau đó nữa, tôi tiếp nhận và chia vấn đề ra theo các bước như vậy để chờ cảm giác kích thích gây nghiện ấy đến.
Sau này khi tìm hiểu về cung hoàng đạo của mình, tôi lờ mờ hiểu rằng bản thân tôi yêu thích sự tận cùng ấy và có lẽ chính mình muốn đẩy sự việc đến mức không thể đau hơn. Có như vậy tôi mới đủ sức mạnh để bước tiếp hoặc có động lực để vươn lên.
Và rồi, tôi đứng lên và đi tiếp trên con đường hiện tại. Thi thoảng cảm giác kích thích gây nghiện ấy có xuất hiện, và tôi tận hưởng nó như một gia vị vui cho cuộc sống.
#vietdenchet
No Comments