Trong đêm đen, ta tự đào chiếc hố sâu,
Chôn mình trong cơn mê không lối thoát.
Vùng vẫy tìm đường, lại chết thêm lần nữa,
Rồi từ trong bóng tối, ta đứng dậy, thức tỉnh.
Giữa cơn mê, ta mơ thấy tự do,
Nhưng tự do là gì khi ta mê man say đắm?
Tiền tài, quyền lực hay những ảo ảnh hư vô,
Hay là ngục tù vô hình trong tâm trí ta?
Sen mọc giữa bùn, bùn nuôi sen,
Hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ nơi u tối.
Ta mê, ta say, trong giấc mộng điên cuồng,
Chết dần trong tim, từng giọt lặng lẽ rơi.
Tình yêu ta giấu trong tim như sen trong bùn,
Vương chút sầu, dù nở hoa vẫn buồn.
Tình sẽ chết trong mê, nhưng sống trong đắm đuối,
Phút bình an xen lẫn phút sầu lo.
Giấc mộng này có phải là hiện thực?
Hay chỉ là ảo giác trong mê man?
Người ơi, tỉnh dậy thôi,
Đêm đã qua, ánh bình minh đang tới.
Bài thơ lấy cảm hứng từ bài viết của bạn Linh Chi #vietdenchet
No Comments