Có một nỗi buồn trong màu hoa phượng…

Posted: Tháng năm 26, 2024 by admin

Ngày ấy tôi mới về trường, là một cô giáo dạy Sinh của khối cấp 2, tôi được phân 6 lớp. Có thể do mối quan hệ tốt với sở nên 6 lớp tôi được giao cũng có 4 lớp là lớp chọn, trong đó có, 2 lớp khá nghịch. Các thầy cô giáo cùng khoa đã cũng hỗ trợ để tôi làm quen với công tác giảng dạy và quen với công việc văn phòng được giao. Cuộc đời đi dạy nghe vẻ cũng nhàn. 

Tôi không đẹp nhưng cá tính và trẻ trung. Lần đầu tiên đứng lớp, tôi cố gắng buộc tóc giấu mấy sợi tóc xanh đỏ sau gáy vào trong để học sinh không có nhìn thấy. Đám học sinh ngoan ngoãn đó rất chăm chú nghe giảng và tiết học đầu tiên trôi qua nhẹ nhàng. Thế nhưng sau đó tôi dạy lớp 7A12, đám học trò lớn dễ dàng nhận hơn một chút này không khó nhận ra đám tóc sau gáy và một vài hình xăm nhỏ trên cánh tay cô giáo. Bọn nó bắt đầu nói to: “ Cô ơi cô xịn thế ạ, cô nhuộm tóc ở đâu đẹp thế?” , “ Cô ơi trường cho nhuộm tóc như cô ạ?”, “ Cô ơi từ nay cô dạy lớp em luôn đúng không?”,… Vv…vv 

Các tiền bối đi trước có dặn nếu học sinh nhao nhao không dạy được thì hãy đập thước thật mạnh, quát thật lớn bọn chúng nó im đi và doạ ghi sổ đầu bài là im hết thôi. 

Thế nhưng tôi đã chuẩn bị chiếc hộp rất đẹp , giống như hộp quà và nói: “Cô cho lớp mình 5 phút, các em hãy ghi câu hỏi của mình vào đây, tiết học sau cô sẽ trả lời. Lưu ý những câu hỏi không hợp lý sẽ bị loại không giải thích, chúng ta hãy cùng làm quen và đi với nhau một năm học thật thú vị!” 

Bọn trẻ bất ngờ và háo hức, đúng 5 phút tôi cho các em bỏ giấy vào hộp và bắt đầu vào bài giảng. 

Tiết học đầu tiên của tôi với tập thể lớp được coi là khó bảo nhất khối trôi qua trong hợp tác và vui vẻ. Sau đó 2 hôm là tiết tiếp theo, đợi chờ tôi là 45 đôi mắt tròn, to và tò mò. Vẫn như hôm trước, các em lại nhao nhao lên muốn được biết câu trả lời cho câu hỏi của mình. 

“ Suỵt, câu hỏi của các em nhiều quá, cô dành cả ngày để trả lời đây, giờ chúng ta làm một bài kiểm tra 30 phútp, 15 phútp cuối giờ cô sẽ dành cho các em” 

Vậy là tôi có thêm một bài kiểm tra nhỏ để kiểm tra lại phần kiến thức các em học được từ đầu năm. Phần kết nối cuối giờ đã được xin phép BGH để làm quen với lớp nên trôi qua cũng rất êm ả. 

Trong số các học sinh của lớp 7A12 ấy có một cậu bé tên Minh. Minh ngồi bàn thứ 2, da trắng, đôi mắt sáng và rất tinh nghịch. Cậu bé đó hỏi tôi “Cô ơi cô quê ở đâu mà cô bị ngọng L N vậy ạ?” – Một câu hỏi khiến tôi cô giáo hơi ngại và lo lắng bị bắt lỗi, nhưng nó lại khiến tôi nỗ lực sửa đổi mỗi ngày để chữa cái mà tôi gọi là “ bản sắc văn hoá người dân Nam Định” 

Nhưng không chỉ ở câu hỏi ấy, Minh thi thoảng hỏi thêm mấy câu như “ Cô ơi cô có chơi game à?, em thấy cô chơi trong phòng nghỉ ấy.” Dần dần Minh chia sẻ cho tôi về con mèo của em hay nhờ tôi chỉ những bài tập em không hiểu. Cậu bé luôn giơ tay khi có câu hỏi như là để ủng hộ tôi và rủ các bạn giơ tay theo vậy. Thời gian cứ trôi đi và càng ngày tôi càng cảm thấy yêu quý đám học trò bé nhỏ và thú vị này. 

Cho đến một ngày, tôi nhận được tin em mất. 

Năm ấy em học lớp 8. Tin dữ đến khi tôi đang ở quê vào thứ 7, bàng hoàng và sững sờ. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt lại, nhớ đến gương mặt em, nhớ nụ cười của em. Sáng hôm sau tôi quay lại thành phố, cùng tập thể lớp đến viếng em. Mới hôm trước thôi tôi còn hẹn về quê lên sẽ mang tới bánh nhãn của quê tôi cho lớp em. Dường như tôi cảm thấy mình mất mát một điều gì đó thật to lớn. Những ngày tiếp theo trong lớp học, trên mặt bàn chỗ ngồi của em để một cành cúc trắng. Không khí lớp im lặng và không còn tiếng cười. Nhìn về chỗ ngồi của em, tôi như nhìn thấy em vẫn còn ở đó, có lẽ em sẽ không muốn mọi người mãi mang nỗi buồn về em. Tôi bắt đầu tiết học. 

Hết năm học ấy tôi quyết định nghỉ dạy để tìm kiếm ước mơ của mình. Quyết định ấy cũng không dễ dàng gì khi tôi thực sự dành tình cảm cho ngôi trường này và cho cả bọn trẻ  học sinh của mình rất nhiều. Tôi có đến “thăm” chào Minh, gặp chị gái và mẹ của em, họ vẫn nhớ thương em thật nhiều nhưng cuộc sống sẽ vẫn cần tiếp tục theo vòng xoay của nó. Tôi tin rằng cậu bé đáng yêu ấy sẽ sớm quay trở lại dưới một hình hài mới và hạnh phúc như kiếp sống này em đã từng. 

Cũng đã 7 năm qua đi, hè về, phượng nở, tôi lại nhớ về em, cậu học trò để lại trong lòng tôi kỉ niệm đẹp nhiều như nỗi buồn khi em ra đi. 

#vietdenchet

No Comments

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *